Review tiểu thuyết hay: Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu

Mối tình đầu của bạn như thế nào? “Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu” là một cuốn tiểu thuyết nhẹ nhàng nhưng lại đúng “nhịp tim” của rất nhiều người. Nhất là người đã đi qua những đổ vỡ trong tình yêu.

Review Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu

“Mối tình đầu của anh là khi anh bao nhiêu tuổi?” Một cô gái hỏi.
“Mười bảy.”
….
“Bây giờ anh vẫn còn nhớ về cô ấy chứ?”
Trần Tử Hàn cười, nhìn về phía Vương Y Bối: “Chưa từng quên, sao cần phải nhớ?”

Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu như một bản tóm tắt về quãng thời gian yêu nhau gần 10 năm của một đời người, có những lần đứt gánh, có những lúc nghĩ rằng đã mãi mãi mất nhau. Rồi cuối cùng rất tự nhiên, họ vẫn trở thành một nửa không thể thiếu với người còn lại.

đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu

Tiểu thuyết hay: Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu

Tác giả cuốn Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu

Rất đến truyện ngôn tình thì không ai không nhắc đến Lục Xu. Vị tác giả đã làm bên biết bao nhân vật soái ca trong lòng các cô nàng mê tiểu thuyết tình cảm. Đa phần những tác phẩm của Lục Xu đều nhẹ nhàng đi sâu vào lòng người đọc tựa những lời thủ thỉ, tâm tình giữa hai người bạn thân lâu năm.

Nhưng đến bây giờ, vẫn chưa ai biết được gương mặt, vóc dáng của Lục Xu ra sao. Và vị tác giả nổi tiếng này cũng giống như Đường Thất Công Tử cũng đến từ Trung Quốc hay Tony Buổi Sáng là ai ở Việt Nam cũng luôn là một ẩn số.

Giới thiệu về Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu

Câu chuyện về hai nhân vật trong Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu đôi lúc tưởng chừng hoang đường. Điều đó chỉ có trong tiểu thuyết ngôn tình, nhưng có lẽ chỉ có những người từng yêu một nửa trái ngược như vậy mới có thể hiểu được từng giai đoạn đó là thật, rất thật.Là hạnh phúc viên mãn, nhưng cũng là nước mắt dằn vặt khổ đau.

Tình yêu thời học sinh của họ thật nhẹ nhàng, đến với nhau cũng rất bất ngờ vì không ai hiểu được một người thông minh xuất chúng, lại học hành nghiêm túc chăm chỉ như anh lại có thể rơi vào lưới tình với một cô gái ngây ngô, lơ đễnh, làm gì cũng tùy hứng và rất thích nổi loạn.

Nhưng mà đó mới chính là điểm khiến anh thấy thích cô, vì cô không giống như những người khác, cô khiến anh cảm thấy mình có thể trải nghiệm tuổi thanh xuân theo những cách thú vị nhát để sau này quay nhìn lại không có gì hối tiếc:

“Có ai đó từng nói, trên thế gian này hạnh phúc nhất chính là gặp được một người có thể khiến bản thân bốc đồng”.

Rồi khoảng thời gian ngang trái khi anh đậu một đại học danh tiếng còn cô thì trượt thảm thương. Rào cản gia đình không thể vượt qua, họ không ai liên lạc với ai, người kia tự biến mất khỏi cuộc đời người còn lại. Cô vẫn ở đó, chờ anh đi tìm.

Và sau một năm, anh cũng đã điên loạn đi tìm cô. Thời điểm họ gặp lại nhau, mọi khoảng trống một năm vừa qua dường như chưa từng tồn tại.

Ngày anh ra trường chính thức đi làm làm thì cô vẫn đang là một sinh viên năm thứ ba (cô thi lại đại học một năm). Một tranh cãi phát sinh từ đó, người đi làm bận rộn, suy nghĩ cũng thực tế, còn người đi học thì vẫn sống trong khung cảnh mơ mộng của thời sinh viên.

Rồi thời gian dành cho nhau cũng ít dần vì anh mải mê lo sự nghiệp, gia cảnh vốn dĩ cũng không phải xuất sắc, anh lo sợ rằng ngay chính bản thân cô và gia đình cô sẽ nhìn anh như thế nào nếu anh không có gì trong tay, không thể lo lắng chu toàn cho con gái họ.

Thời gian cứ thế cuốn đi vô tình, không còn những ngày anh đón đưa cô đi học, không có nữa những buổi hẹn hò anh xếp hàng mua cho cô món ăn yêu thích. Thay vào đó là những trận cãi vã không đầu không đuôi vì những chuyện vô cùng vặt vãnh.

Cô lo sợ, sợ anh vì có người khác nên thay lòng đổi dạ, thường xuyên chất vấn và nghi ngờ anh. Còn anh vì bản thân không làm bất kỳ chuyện gì hổ thẹn với cô, nên cũng mệt mỏi không giải thích, và tất nhiên cũng không thể khước từ những cuộc tiệc tùng gặp gỡ đối tác đến thâu đêm.

Mâu thuẫn chất chồng không thể giải quyết được, cộng thêm bản tính trẻ con, ngông cuồng thích gì làm nấy không suy nghĩ đến hậu quả của cô đã khiến anh không ít lần mất mặt trước mọi người. Và đỉnh điểm nhất là lần cô đe dọa anh rằng cô sẽ tự tử. Lần đó, anh đã nói lời chia tay.

Bản thân anh xuất chúng như vậy, tất nhiên đối với chuyện chia tay cũng không phải quá đau khổ hay không thể vượt qua. Chỉ có cô, chật vật với hồi ức, cô không quên và cũng không muốn quên. Cô lúc nào cũng ngẩn ngơ như người mất hồn, suy nghĩ miên man về quá khứ, về những điều tốt đẹp mà anh dành cho cô.

Dường như tất cả thuộc tiềm thức về anh của cô đều dừng lại ở thời học sinh, nhưng cô lại không biết rằng anh từ lâu đã không còn là chàng trai thuở ấy nữa rồi. Anh không ngừng đi về phía trước, còn cô lại một mực quay đầu nhìn lại, để rồi không kịp bước theo anh…

review đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu

Thực ra trước đây cũng vậy, nhưng anh sẵn lòng đứng lại đợi cô, còn hiện tại, anh không muốn nữa rồi, khoảng cách giữa họ càng ngày càng xa, càng ngày càng xa…

Bạn bè hỏi em, anh có ưu điểm gì mà khiến em điên đảo như thế? – Em có thể trả lời rất nhiều không cần suy nghĩ. Nhưng khi họ hỏi, khuyết điểm của anh là gì? – Em đắn đo. Trong lòng em, khuyết điểm duy nhất của anh chính là anh không cần em nữa…”

Trải qua bao nhiêu cay đắng, từng có ý định tự tử đến hai lần, bản thân thân tàn ma dại đến mức cô còn không nhận ra chính mình. Nhưng đó có lẽ là khoảng thời gian giúp cô bình tĩnh nhìn nhận, suy nghĩ lại mọi việc. Rốt cuộc thì ai đã rời bỏ ai? – Câu hỏi mà cô luôn quằn quại không tìm ra đáp án. Nhưng chính trong thời điểm này cô đã có thể tự trả lời.

Thời gian vốn dĩ không xóa nhòa cái gì cả, nó chỉ giúp người ta lấy lại cân bằng để đi tiếp cuộc sống không có người kia bên cạnh mà thôi. Thời gian đã rèn giũa một cô gái đã từng điên loạn vì yêu nay trở thành một người vô cùng bình tĩnh và giỏi che giấu cảm xúc.

“Khiến em khó chịu nhất không phải là sự ấm áp của anh dần biến mất khi chúng ta còn trẻ, mà là lời hứa chúng ta trao cho nhau, nhiều năm về sau lại chẳng ai thực hiện được. “Bên nhau trọn đời”, nói thì ngọt ngào nhưng cuối cùng chỉ còn lại thương đau. Chính những lời hứa hẹn không thành ấy mới chính là liều thuốc độc trong tình yêu.”

Rốt cuộc, hai người vẫn gặp lại nhau sau nhiều năm chia tay, rất tình cờ, rất nhẹ nhàng. Người mà cô đã chôn giấu rất lâu trong tim, giờ gặp lại cô sẽ hi vọng anh hạnh phúc hay cầu mong anh bất hạnh? Nếu là tôi, tôi rất muốn anh ấy không vui vẻ bằng mình. Anh rời khỏi tôi sẽ bất hạnh, còn tôi rời khỏi anh sẽ hạnh phúc, cho dù điều đó chẳng qua là để tự lừa mình dối người.

Cảm nhận về Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu

Điều tôi rất thích ở câu chuyện này, chính là những giai đoạn trong một tình yêu được diễn tả rất thực tế, rất sinh động. Khi yêu, không nên quá dựa dẫm vào đối phương, bởi vì cho đến khi hai người vì những lý do nào đó không thể chung đường nữa thì người còn lại cũng có thể sống tiếp cuộc đời của mình. Cũng đừng ảo tưởng mãi một màu hồng từ đầu đến cuối.

Trong một mối quan hệ, đôi lúc không phải do người trong cuộc thay đổi nhưng vì cuộc sống mỗi lúc mỗi khác, mỗi giai đoạn người ta sẽ có những suy nghĩ khác nhau. Nếu không cố gắng thích ứng và thông cảm cho sự thay đổi đó thì có lẽ khó có thể cùng nhau đi tiếp tới hết cuộc đời.

Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu có lẽ là một câu chuyện tình yêu tả thực nhất về kiểu tình yêu thế này. Trọn vẹn hay không nó nằm ở cách suy nghĩ của từng người, từng hoàn cảnh mà đón nhật. Biết đâu được, đó không phải là tình yêu “thất bại” mà đó là thời điểm buộc bản phải ra đi.

Video review Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu:

BẠN ĐANG MUỐN MUA SÁCH? SÁCH GIẢM GIÁ THÌ SAO NÀO?

Lazada:
Tiki:
Adayroi:

Bài viết thuộc bản quyền trí tuệ của Sách hay nên đọc – Kệ sách Online. Mọi sao chém phải được trích dẫn nguồn cụ thể!

Add Comment